Cái nóng oi bức của mùa vỉa hè làm cô khó chịu, cô ghét cảnh mồ hôi truyen sex nhễu nhại, không khí nóng ẩm và ghét hơn là cái máy điều động hòa ngay lúc này lại hư mới tức chứ. Cô lại mở cửa sổ, cơn gió nhè nhẹ làm cô dễ chịu hơn và tiếng chuông gió kêu leng keng thật vui tai.
"Bụp”
Gương mặt trắng không tỳ vết của cô đầy nước, cô không lạ gì trò này nhưng cớ doc truyen heo, truyen sex, truyen dam moi nhat sau mõi lần mở cửa là y như rằng rằng bị ăn đạn nước của tên khỉ đột đó, cứ như lúc nào hắn cũng trực chờ cô mở cửa.
- Tên khỉ đột tắt hơi bầm, sao mõi lần nào ta mở cửa là ăn đạn nước của mi vậy hả? Tin ta cho mi ăn dép không?
- Vi ném lần nào cũng trật hết, có tui mới bách phát bách trúng nè! ^^
Nhìn cái mặt khó ưa của Tuấn mà cô muốn cho hắn ăn dép hết sức, nhưng tội nghiệp nổi lần nào hắn cũng né được, hậu quả là bị hắn lấy thường xuyên chiếc dép của cô luôn.
Hắn lúc nào cũng làm cô tức điên, rồi lại nở nụ cười để vỡ lở chiếc răng khểnh rất duyên. Không hiểu hắn có bao lăm cô nàng theo đuổi nữa. Hắn rất đẹp trai, đôi mắt trong veo, sống mũi cao, đôi môi mỏng, da trắng, gương mặt tinh nghịch. Cô rất đố kị với hắn, người gì truyen dam đâu mà đẹp còn hơn con gái. Ấy thế mà đến giờ hắn vẫn FA, có nhiều lần cô hỏi hắn sao chưa có bạn gái hay kén chọn quá, hắn đồng cân cười và nói:
- Thôi, có bạn gái chi cho mệt. Chỉ mình Vi cũng làm anh bận rộn rồi với lại anh tiền muốn bên Vi thôi.
Lúc nào hắn cũng tiền nói thế rồi cười duyên, cô chẳng thể hiểu nổi ý của hắn, con người Tuấn rất khó hiểu.
…
Không hiểu sau lúc này hắn không còn lãng vảng bên cô nữa. Một tuần nhiều lắm là họp mặt hắn hai, ba lần. Mõi lần gặp hắn lại nở nụ cười, nhưng cô thấy nó không còn tươi như trước mà làm phản phất một sự mệt mỏi, buồn đau mà cô không biết tại sao.
- Sao Tuấn gần đây không thường xuyên gặp Vi nữa. Trong Tuấn rất mệt mỏi, gương mặt xanh xao, bộ có chuyện gì hả? Nói cho Vi biết đi!
- Tại bởi Tuấn có một số mệnh chuyện cần dẫn giải quyết, không sao đâu Vi đừng lo lắng. Hãy cười lên, Tuấn rất thích Vi cười. Mà cuối tuần này chúng ta đi chơi nhé!
…
Cuối tuần, cô ngân nga ca khúc yêu thích, tay đang chọn bộ quần áo đi chơi với hắn. Cô chọn cái váy màu xanh dương màu của hy vọng, mái tóc ngắn cô kẹp lên một cái nơi màu hồng rất xinh. Xuống nhà mang một vài giày cao gót màu xanh rồi nhanh ra ngoài cổng bởi có cái tên đang réo hoài.
- Tuấn, xin khuyết điểm bắt Tuấn chờ lâu. ^^
- Tưởng Vi ngủ trong đó luôn rồi chứ, đúng là doc truyen heo, truyen sex, truyen dam moi nhat con gái làm gì cũng lâu.
- Thôi cho Vi xin khuyết điểm mà. Chúng ta đi thôi. Oái!!
Do không quen mang giày cao gót nên khi bước nhanh cô vấp ngã, đôi chút nữa là vồ ếch rồi. May mà hắn đỡ kịp, dìu cô đi hắn không khách khí cốc đầu cô một cái rõ đau.
- Vi ngốc! Không quen mang giày cao gót mà lại mang. Lỡ té nữa thì sao.
- Tên khỉ đột này, đâu cần cốc tui đau dữ vậy! Tại cái này quà Tuấn tặng chưa bộ.
Cô mắng hắn, rồi lại xị nói nhỏ. Hắn mỉm cười quay đầu lại, nụ cười mà từ trước đến giờ cô chưa hề thấy ở hắn. Phải nói làm sao nhỉ, nụ cười nhẹ nhàn không ranh mảnh như ngày thường, ánh mắt nhìn cô rét mướt lạ thường, cô hổ ngươi quay sang nhìn chổ khác.
Hôm ấy cả hai nói đủ truyện trên trời ơi dưới đất, cái gì cũng lôi vô hết. Nụ cười trên môi hai người mãi không ngớt. Hắn dẫn cô đi ăn, đi công viên chơi, đi xem phim…cho đến khi tới khuya có đợt bắng pháo hoa, hắn dẫn cô đến một nơi bí mật, nơi có trạng thái ngắm cảnh bắng pháo bông đẹp nhất.
"Bằng…chíu…chíu…”
Từng đợt, từng đợt pháo hoa bắng lên tuyệt vời đẹp, nhiều màu sắc rạng rỡ được bắng lên bầu trời rơi xuống như cơn mưa sao băng. Hắn và cô nắm tay nhau nhìn những đợt bắng pháo hoa mà trầm trồn khen. Khi pháo hoa gần hết, bỗng nhiên hắn nắm chặc tay cô, nhìn cô ánh mắt khó hiểu.
- Vi ngốc! Nếu sau này không có Tuấn bên cạnh Vi nhất định phải luôn cười và sống hạnh phúc. Tuấn không thích vẻ mặt buồn của Vi đâu.
- Tuấn sau vậy? Bộ Tuấn sắp đi đâu à!
- Không! Tuấn nói vậy thôi mà. Hihi
Tuấn lại cười, nụ cười của hắn rõ dị thường ngày, ánh mắt ấy cứ như có một màng sương dày đặc thoáng chút buồn. Khi xem xong, hắn đưa cô về nhà. Đến cổng nhà, hắn đột nhiên khòm xuống "mi” vào má chúc cô ngủ ngon. Còn cô mặt đỏ bừng chạy như phăng vào nhà, tim đập loạn cả lên.
…
Sau ngày hôm đó, hơn một tuần rồi mà cô vẫn không thấy mặt hắn, cô nhớ hắn. Không hiểu từ bao giờ cô mở của sổ và chờ đạn nước của hắn bay biến đến, cô nhớ nụ cười của hắn khi cô mắng hắn.
" Tại sao anh không xuất hiện. Tuấn giờ anh đang ở đâu??”
Cái câu hỏi này cứ thường xuyên trong đầu cô mãi, muốn chạy đi tìm hắn nhưng không thể, vì người thân của hắn đang ở nước ngoài, hắn tiền sống một mình.
Cô cứ chờ mãi, chờ mãi… 1 tuần, 2 tuần rồi 1 tháng trôi qua, hắn vẫn bạc vô âm tính. Cho đến một ngày, có một người con trai tên Thiên Vũ nói là bạn thân của hắn. Anh ta nói sẽ dẫn cô đến gặp hắn, lòng cô vui khôn ngừng. Cô chaỵ lên phòng thay áo xống rồi cùng đi với Thiên Vũ. Trên đường đi, lòng cô nao nức muốn gặp hắn, nghe hắn nói, chọc làm cho cô giận dữ. Khi đến nơi, cô không khỏi ngạc nhiên nhìn qua Thiên Vũ, anh gương mặt buồn nói:
- Vào đi, Tuấn đang ở trong đó.
- Anh đùa với tôi ak! Đây là bệnh viện mà, sau Tuấn ở đây được?
- Có một chuyện Tuấn đã giấu cô. Nó bị ung thư giai đoạn cuối, người ta nói nếu phát hiện sớm thì còn cứu được. Đằng này…
Chưa để anh ta nói hết câu, cô nhanh chóng mở cánh cửa có đề tên bệnh nhân " Hà Minh Tuấn”. Cô chạy vào, lòng cầu hi vọng những điều động anh ta nói không phải là sự thật. Chỉ là người có cái tên giống hắn hay chí ít là anh ta và hắn bắt tay nhau lừa cô chẳng hạng. Nhưng sự thật phủ phàn, người nằm trên giường không ai khác mà là hắn. Vẫn khuân mặt khôi ngô đó, đôi mắt khép lại cứ như đang ngủ. Nhưng gương mặt không còn hồng hào nữa mà nó xanh xao, hắn gầy hẳn đi, mặt hóc hác hơn. Cô lại bên giường bệnh lay lay người hắn, miệng không ngừng lẩm bẩm.
- Tuấn và anh ta đồng cân giỡn với Vi thôi đúng không? Tuấn đang ngủ phải không? Tỉnh lại đi giỡn vậy không vui đâu.
- Đồ khỉ đột đáng ghét, anh mau tỉnh lại đi. Nhút nhít đi.
Cô cứ lay lay mãi, cho đến khi màn hình có một tiếng " tít” dài. Không…không trạng thái nào, hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại ư! Cô sẽ không còn thấy hắn, nghe giọng nói, nụ cười có chiếc răng khểnh duyên nữa sao. Không…cô không tin, cô lại mạnh hơn miệng không ngừng kêu la.
- Không…anh không được đi, tôi không cho phép.
- Anh không được chết, không được bỏ tôi.
- HÀ MINH TUẤN!!!! ANH KHÔNG ĐƯỢC CHẾT!!!!
Cô gục xuống tay đặt trên người hắn, nước mắt tuông rơi không ngừng. Hắn đã đi đã đi thật rồi, người cô yêu thương nhất đã bỏ cô đi rồi.
" Đau” tim cô đân lên một nổi đau đớn vô cùng, nhắm mắt xuôi tay lại cô hi vọng tiền là mơ. Đúng đồng cân là nằm mơ thôi, khi tỉnh lại mọi rợ chuyện vẫn vậy, hắn vẫn bên cô. Nhưng khi mở mắt, màu trắng toát của giường bệnh khiến cô rùng mình. Hắn là người bạn duy nhất của cô, là người luôn ở bên cô, nghe cô tâm sự, luôn luôn là người động viên, an ủi cô khi ba mẹ ly dị. Hắn chính là điểm tự, là hạnh phúc, là niềm vui độc nhất vô nhị của cô trong cuộc sống. Vậy mà giờ đây…giờ đây hắn đã rời xa cô mất rồi. Cuộc sống sẽ ra sau khi đã mất đi điểm tựa. Chiếc khăn trắng từ từ che đi khuôn mặt của hắn, không hắn chưa tắt nghỉ mà. Đừng mà đừng mang người cô yêu đi. Nhưng chiếc xe cứ đi mãi đi mãi rồi mất hút, cô cố đứng dậy chạy theo, nhưng đôi chân đã tê cứng không nhắt lên nổi nửa, cô đành bất lực, ánh mắt vô vong hồn nhìn xa xăm.
- Vi đừng buồn! Trước khi đi, Tuấn có nhờ tôi đưa có này cho cô.
Anh ta nói rồi đưa cho cô một lá thư và một sợ dây dính chuyền hình con heo đang mỉm cười vui vẻ. Cô đưa dính líu chuyền lên nhìn chợt nhớ doc truyen heo, truyen sex, truyen dam moi nhat về hôm sinh nhật cô
" Dây chuyền đẹp quá ak!”
" Chậc! Con heo đó giống Vi thật.”
"Cái gì? Anh muốn tắt nghỉ hả?”
"Tuấn giỡn thôi mà. Hihi”
- Đây là sợi dây chuyền mình muốn mua lần trước đây mà. Cứ tưởng ai mua rồi không ngờ anh lại là anh.
Cô cười chua xót, tay run run mở lá thư ra đọc.
" Vi ngốc, có lẽ khi em đọc lá thư này anh đã đi đến một nơi rất xa rất xa. Cho anh xin khuyết điểm bởi đã giấu giếm em, anh không muốn Vi của anh phải buồn và lo âu cho anh đâu. Anh chỉ thích nhìn Vi cười, nụ cười hồn nhiên vô tư, ai nhìn cũng cảm thấy ấm lòng. Anh không kêu em đừng khóc, vì anh biết em sẽ khóc rất nhiều rất nhiều trước sự ra đi của anh. Nhưng khi khóc xong em hãy sống thật vui vẻ, hạnh phúc bên người con giai yêu thương xót em nhé! Như thế anh mới thấy chắc dạ và thanh thản ra đi chứ. Không có anh bên cạnh em phải biết tự chăm lo cho bản thân, ăn uống cho mập vào nhìn em cứ như ma nơ canh ấy. Phải biết tự uống thuốc khi bệnh, anh không còn ở bên mà nhắc hoài đâu. Vi ngốc, có một chuyện anh đã giấu giếm trong lòng rất lâu đó là:
" ANH YÊU EM! VI NGÓC AK!”
Từ lần trước tiên anh gặp em, nhìn cô gái nhỏ bé, hi vọng manh như em ngồi trên băng keo kiết anh đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng. Anh muốn bảo vệ, chở che cho cô bé ngốc nghếch, hậu đậu như em suốt cả đời. Nhưng giờ đây anh đã chẳng thể nữa rồi. Hứa với anh phải sống thật hạnh phúc đấy nhé, anh sẽ luôn dõi theo em. Thế nên em buồn anh cũng sẽ buồn, em vui anh cũng sẽ vui, em hạnh phúc anh cũng sẽ hạnh phúc. Hãy nhớ nhé, từ biệt em, người anh yêu suốt cuộc đời.
Tái bút:
Hà Minh Tuấn”
Cầm lá thư trong tay mà cô cứ run liên hồi, nước mắt rơi xuống làm nhòe hết chữ trong lá thư. Trái tim đau thắt lại, hắn yêu cô ư! Tại sao hắn lại không nói sớm, hay hắn sợ lần chứng kiến cảnh ly dị của ba mẹ cô đã không còn tin vào ái tình ư! "Hạnh phúc” haha thật tức cười. Hắn là hạnh phúc là niềm vui của cô.
- Anh nói đi, hạnh phúc tôi phải tìm là ở đâu chứ.
- Tại sao, anh lại bỏ tôi mà đi chứ. Từ khi anh biến mất có biết tôi tìm anh khó nhọc như thế nào không hả? Tôi muốn tìm anh để nói rằng " Tôi nhớ anh” và " Tôi yêu anh”
- EM YÊU ANH! HÀ MINH TUẤN! ANH CÓ NGHE KHÔNG!!??
Cô hét lớn rồi xỉu xuống nền nhà, miệng không ngừng gọi tên hắn trong vô thức. Do bị sốc về tinh thần, cô đã phải ở trong bệnh viện diều trị một thời gian dài. Những lúc ấy, lúc nào cũng bên cạnh chăm chút cho cô là Thiên Vũ bạn thân của hắn. Anh lúc nào cũng lo lắng, quan tâm, chăm chút cô, sự dịu dàng của anh làm trái tim cô được xoa dịu phần nào.
- Vi Vi! Anh yêu em. Làm bạn gái anh nha!
Câu nói này là sau một năm chữa trị trong bệnh viện, khi xuất viện anh đã nói với cô như thế. Cô không đáp tiền mĩm cười rồi chủ động nắm tay anh. Anh như đã hiểu câu trả lời, cười vui vẻ, miệng ngân nga bài hát yêu thích. Cả hai nắm tay nhau, nhìn nhau cười hạnh phúc đi về phía trước, một tương lai màu hồng lại mở ra với cô.
"Tuấn! Em đã hiểu rồi, con đường chúng mình bước phía trước còn dài. Không trạng thái chỉ do nghỉ chân ở đâu đó, rồi lại tự cho đó là điểm dừng cuối cùng của cuộc thế mình. Nếu chúng ta đi qua nó, có tức là ta không thuộc về điểm dừng đó. Và ở phía trước còn nhiều điểm dừng chân khác, biết mấy ở đó sẽ có nơi dành cho mõi chúng ta. Tuấn, em đã tìm được rồi. Hiện giờ em rất hạnh phúc, anh đừng lo nữa nhé!”
"Bụp”
Gương mặt trắng không tỳ vết của cô đầy nước, cô không lạ gì trò này nhưng cớ doc truyen heo, truyen sex, truyen dam moi nhat sau mõi lần mở cửa là y như rằng rằng bị ăn đạn nước của tên khỉ đột đó, cứ như lúc nào hắn cũng trực chờ cô mở cửa.
- Tên khỉ đột tắt hơi bầm, sao mõi lần nào ta mở cửa là ăn đạn nước của mi vậy hả? Tin ta cho mi ăn dép không?
- Vi ném lần nào cũng trật hết, có tui mới bách phát bách trúng nè! ^^
Nhìn cái mặt khó ưa của Tuấn mà cô muốn cho hắn ăn dép hết sức, nhưng tội nghiệp nổi lần nào hắn cũng né được, hậu quả là bị hắn lấy thường xuyên chiếc dép của cô luôn.
Hắn lúc nào cũng làm cô tức điên, rồi lại nở nụ cười để vỡ lở chiếc răng khểnh rất duyên. Không hiểu hắn có bao lăm cô nàng theo đuổi nữa. Hắn rất đẹp trai, đôi mắt trong veo, sống mũi cao, đôi môi mỏng, da trắng, gương mặt tinh nghịch. Cô rất đố kị với hắn, người gì truyen dam đâu mà đẹp còn hơn con gái. Ấy thế mà đến giờ hắn vẫn FA, có nhiều lần cô hỏi hắn sao chưa có bạn gái hay kén chọn quá, hắn đồng cân cười và nói:
- Thôi, có bạn gái chi cho mệt. Chỉ mình Vi cũng làm anh bận rộn rồi với lại anh tiền muốn bên Vi thôi.
Lúc nào hắn cũng tiền nói thế rồi cười duyên, cô chẳng thể hiểu nổi ý của hắn, con người Tuấn rất khó hiểu.
…
Không hiểu sau lúc này hắn không còn lãng vảng bên cô nữa. Một tuần nhiều lắm là họp mặt hắn hai, ba lần. Mõi lần gặp hắn lại nở nụ cười, nhưng cô thấy nó không còn tươi như trước mà làm phản phất một sự mệt mỏi, buồn đau mà cô không biết tại sao.
- Sao Tuấn gần đây không thường xuyên gặp Vi nữa. Trong Tuấn rất mệt mỏi, gương mặt xanh xao, bộ có chuyện gì hả? Nói cho Vi biết đi!
- Tại bởi Tuấn có một số mệnh chuyện cần dẫn giải quyết, không sao đâu Vi đừng lo lắng. Hãy cười lên, Tuấn rất thích Vi cười. Mà cuối tuần này chúng ta đi chơi nhé!
…
Cuối tuần, cô ngân nga ca khúc yêu thích, tay đang chọn bộ quần áo đi chơi với hắn. Cô chọn cái váy màu xanh dương màu của hy vọng, mái tóc ngắn cô kẹp lên một cái nơi màu hồng rất xinh. Xuống nhà mang một vài giày cao gót màu xanh rồi nhanh ra ngoài cổng bởi có cái tên đang réo hoài.
- Tuấn, xin khuyết điểm bắt Tuấn chờ lâu. ^^
- Tưởng Vi ngủ trong đó luôn rồi chứ, đúng là doc truyen heo, truyen sex, truyen dam moi nhat con gái làm gì cũng lâu.
- Thôi cho Vi xin khuyết điểm mà. Chúng ta đi thôi. Oái!!
Do không quen mang giày cao gót nên khi bước nhanh cô vấp ngã, đôi chút nữa là vồ ếch rồi. May mà hắn đỡ kịp, dìu cô đi hắn không khách khí cốc đầu cô một cái rõ đau.
- Vi ngốc! Không quen mang giày cao gót mà lại mang. Lỡ té nữa thì sao.
- Tên khỉ đột này, đâu cần cốc tui đau dữ vậy! Tại cái này quà Tuấn tặng chưa bộ.
Cô mắng hắn, rồi lại xị nói nhỏ. Hắn mỉm cười quay đầu lại, nụ cười mà từ trước đến giờ cô chưa hề thấy ở hắn. Phải nói làm sao nhỉ, nụ cười nhẹ nhàn không ranh mảnh như ngày thường, ánh mắt nhìn cô rét mướt lạ thường, cô hổ ngươi quay sang nhìn chổ khác.
Hôm ấy cả hai nói đủ truyện trên trời ơi dưới đất, cái gì cũng lôi vô hết. Nụ cười trên môi hai người mãi không ngớt. Hắn dẫn cô đi ăn, đi công viên chơi, đi xem phim…cho đến khi tới khuya có đợt bắng pháo hoa, hắn dẫn cô đến một nơi bí mật, nơi có trạng thái ngắm cảnh bắng pháo bông đẹp nhất.
"Bằng…chíu…chíu…”
Từng đợt, từng đợt pháo hoa bắng lên tuyệt vời đẹp, nhiều màu sắc rạng rỡ được bắng lên bầu trời rơi xuống như cơn mưa sao băng. Hắn và cô nắm tay nhau nhìn những đợt bắng pháo hoa mà trầm trồn khen. Khi pháo hoa gần hết, bỗng nhiên hắn nắm chặc tay cô, nhìn cô ánh mắt khó hiểu.
- Vi ngốc! Nếu sau này không có Tuấn bên cạnh Vi nhất định phải luôn cười và sống hạnh phúc. Tuấn không thích vẻ mặt buồn của Vi đâu.
- Tuấn sau vậy? Bộ Tuấn sắp đi đâu à!
- Không! Tuấn nói vậy thôi mà. Hihi
Tuấn lại cười, nụ cười của hắn rõ dị thường ngày, ánh mắt ấy cứ như có một màng sương dày đặc thoáng chút buồn. Khi xem xong, hắn đưa cô về nhà. Đến cổng nhà, hắn đột nhiên khòm xuống "mi” vào má chúc cô ngủ ngon. Còn cô mặt đỏ bừng chạy như phăng vào nhà, tim đập loạn cả lên.
…
Sau ngày hôm đó, hơn một tuần rồi mà cô vẫn không thấy mặt hắn, cô nhớ hắn. Không hiểu từ bao giờ cô mở của sổ và chờ đạn nước của hắn bay biến đến, cô nhớ nụ cười của hắn khi cô mắng hắn.
" Tại sao anh không xuất hiện. Tuấn giờ anh đang ở đâu??”
Cái câu hỏi này cứ thường xuyên trong đầu cô mãi, muốn chạy đi tìm hắn nhưng không thể, vì người thân của hắn đang ở nước ngoài, hắn tiền sống một mình.
Cô cứ chờ mãi, chờ mãi… 1 tuần, 2 tuần rồi 1 tháng trôi qua, hắn vẫn bạc vô âm tính. Cho đến một ngày, có một người con trai tên Thiên Vũ nói là bạn thân của hắn. Anh ta nói sẽ dẫn cô đến gặp hắn, lòng cô vui khôn ngừng. Cô chaỵ lên phòng thay áo xống rồi cùng đi với Thiên Vũ. Trên đường đi, lòng cô nao nức muốn gặp hắn, nghe hắn nói, chọc làm cho cô giận dữ. Khi đến nơi, cô không khỏi ngạc nhiên nhìn qua Thiên Vũ, anh gương mặt buồn nói:
- Vào đi, Tuấn đang ở trong đó.
- Anh đùa với tôi ak! Đây là bệnh viện mà, sau Tuấn ở đây được?
- Có một chuyện Tuấn đã giấu cô. Nó bị ung thư giai đoạn cuối, người ta nói nếu phát hiện sớm thì còn cứu được. Đằng này…
Chưa để anh ta nói hết câu, cô nhanh chóng mở cánh cửa có đề tên bệnh nhân " Hà Minh Tuấn”. Cô chạy vào, lòng cầu hi vọng những điều động anh ta nói không phải là sự thật. Chỉ là người có cái tên giống hắn hay chí ít là anh ta và hắn bắt tay nhau lừa cô chẳng hạng. Nhưng sự thật phủ phàn, người nằm trên giường không ai khác mà là hắn. Vẫn khuân mặt khôi ngô đó, đôi mắt khép lại cứ như đang ngủ. Nhưng gương mặt không còn hồng hào nữa mà nó xanh xao, hắn gầy hẳn đi, mặt hóc hác hơn. Cô lại bên giường bệnh lay lay người hắn, miệng không ngừng lẩm bẩm.
- Tuấn và anh ta đồng cân giỡn với Vi thôi đúng không? Tuấn đang ngủ phải không? Tỉnh lại đi giỡn vậy không vui đâu.
- Đồ khỉ đột đáng ghét, anh mau tỉnh lại đi. Nhút nhít đi.
Cô cứ lay lay mãi, cho đến khi màn hình có một tiếng " tít” dài. Không…không trạng thái nào, hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại ư! Cô sẽ không còn thấy hắn, nghe giọng nói, nụ cười có chiếc răng khểnh duyên nữa sao. Không…cô không tin, cô lại mạnh hơn miệng không ngừng kêu la.
- Không…anh không được đi, tôi không cho phép.
- Anh không được chết, không được bỏ tôi.
- HÀ MINH TUẤN!!!! ANH KHÔNG ĐƯỢC CHẾT!!!!
Cô gục xuống tay đặt trên người hắn, nước mắt tuông rơi không ngừng. Hắn đã đi đã đi thật rồi, người cô yêu thương nhất đã bỏ cô đi rồi.
" Đau” tim cô đân lên một nổi đau đớn vô cùng, nhắm mắt xuôi tay lại cô hi vọng tiền là mơ. Đúng đồng cân là nằm mơ thôi, khi tỉnh lại mọi rợ chuyện vẫn vậy, hắn vẫn bên cô. Nhưng khi mở mắt, màu trắng toát của giường bệnh khiến cô rùng mình. Hắn là người bạn duy nhất của cô, là người luôn ở bên cô, nghe cô tâm sự, luôn luôn là người động viên, an ủi cô khi ba mẹ ly dị. Hắn chính là điểm tự, là hạnh phúc, là niềm vui độc nhất vô nhị của cô trong cuộc sống. Vậy mà giờ đây…giờ đây hắn đã rời xa cô mất rồi. Cuộc sống sẽ ra sau khi đã mất đi điểm tựa. Chiếc khăn trắng từ từ che đi khuôn mặt của hắn, không hắn chưa tắt nghỉ mà. Đừng mà đừng mang người cô yêu đi. Nhưng chiếc xe cứ đi mãi đi mãi rồi mất hút, cô cố đứng dậy chạy theo, nhưng đôi chân đã tê cứng không nhắt lên nổi nửa, cô đành bất lực, ánh mắt vô vong hồn nhìn xa xăm.
- Vi đừng buồn! Trước khi đi, Tuấn có nhờ tôi đưa có này cho cô.
Anh ta nói rồi đưa cho cô một lá thư và một sợ dây dính chuyền hình con heo đang mỉm cười vui vẻ. Cô đưa dính líu chuyền lên nhìn chợt nhớ doc truyen heo, truyen sex, truyen dam moi nhat về hôm sinh nhật cô
" Dây chuyền đẹp quá ak!”
" Chậc! Con heo đó giống Vi thật.”
"Cái gì? Anh muốn tắt nghỉ hả?”
"Tuấn giỡn thôi mà. Hihi”
- Đây là sợi dây chuyền mình muốn mua lần trước đây mà. Cứ tưởng ai mua rồi không ngờ anh lại là anh.
Cô cười chua xót, tay run run mở lá thư ra đọc.
" Vi ngốc, có lẽ khi em đọc lá thư này anh đã đi đến một nơi rất xa rất xa. Cho anh xin khuyết điểm bởi đã giấu giếm em, anh không muốn Vi của anh phải buồn và lo âu cho anh đâu. Anh chỉ thích nhìn Vi cười, nụ cười hồn nhiên vô tư, ai nhìn cũng cảm thấy ấm lòng. Anh không kêu em đừng khóc, vì anh biết em sẽ khóc rất nhiều rất nhiều trước sự ra đi của anh. Nhưng khi khóc xong em hãy sống thật vui vẻ, hạnh phúc bên người con giai yêu thương xót em nhé! Như thế anh mới thấy chắc dạ và thanh thản ra đi chứ. Không có anh bên cạnh em phải biết tự chăm lo cho bản thân, ăn uống cho mập vào nhìn em cứ như ma nơ canh ấy. Phải biết tự uống thuốc khi bệnh, anh không còn ở bên mà nhắc hoài đâu. Vi ngốc, có một chuyện anh đã giấu giếm trong lòng rất lâu đó là:
" ANH YÊU EM! VI NGÓC AK!”
Từ lần trước tiên anh gặp em, nhìn cô gái nhỏ bé, hi vọng manh như em ngồi trên băng keo kiết anh đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng. Anh muốn bảo vệ, chở che cho cô bé ngốc nghếch, hậu đậu như em suốt cả đời. Nhưng giờ đây anh đã chẳng thể nữa rồi. Hứa với anh phải sống thật hạnh phúc đấy nhé, anh sẽ luôn dõi theo em. Thế nên em buồn anh cũng sẽ buồn, em vui anh cũng sẽ vui, em hạnh phúc anh cũng sẽ hạnh phúc. Hãy nhớ nhé, từ biệt em, người anh yêu suốt cuộc đời.
Tái bút:
Hà Minh Tuấn”
Cầm lá thư trong tay mà cô cứ run liên hồi, nước mắt rơi xuống làm nhòe hết chữ trong lá thư. Trái tim đau thắt lại, hắn yêu cô ư! Tại sao hắn lại không nói sớm, hay hắn sợ lần chứng kiến cảnh ly dị của ba mẹ cô đã không còn tin vào ái tình ư! "Hạnh phúc” haha thật tức cười. Hắn là hạnh phúc là niềm vui của cô.
- Anh nói đi, hạnh phúc tôi phải tìm là ở đâu chứ.
- Tại sao, anh lại bỏ tôi mà đi chứ. Từ khi anh biến mất có biết tôi tìm anh khó nhọc như thế nào không hả? Tôi muốn tìm anh để nói rằng " Tôi nhớ anh” và " Tôi yêu anh”
- EM YÊU ANH! HÀ MINH TUẤN! ANH CÓ NGHE KHÔNG!!??
Cô hét lớn rồi xỉu xuống nền nhà, miệng không ngừng gọi tên hắn trong vô thức. Do bị sốc về tinh thần, cô đã phải ở trong bệnh viện diều trị một thời gian dài. Những lúc ấy, lúc nào cũng bên cạnh chăm chút cho cô là Thiên Vũ bạn thân của hắn. Anh lúc nào cũng lo lắng, quan tâm, chăm chút cô, sự dịu dàng của anh làm trái tim cô được xoa dịu phần nào.
- Vi Vi! Anh yêu em. Làm bạn gái anh nha!
Câu nói này là sau một năm chữa trị trong bệnh viện, khi xuất viện anh đã nói với cô như thế. Cô không đáp tiền mĩm cười rồi chủ động nắm tay anh. Anh như đã hiểu câu trả lời, cười vui vẻ, miệng ngân nga bài hát yêu thích. Cả hai nắm tay nhau, nhìn nhau cười hạnh phúc đi về phía trước, một tương lai màu hồng lại mở ra với cô.
"Tuấn! Em đã hiểu rồi, con đường chúng mình bước phía trước còn dài. Không trạng thái chỉ do nghỉ chân ở đâu đó, rồi lại tự cho đó là điểm dừng cuối cùng của cuộc thế mình. Nếu chúng ta đi qua nó, có tức là ta không thuộc về điểm dừng đó. Và ở phía trước còn nhiều điểm dừng chân khác, biết mấy ở đó sẽ có nơi dành cho mõi chúng ta. Tuấn, em đã tìm được rồi. Hiện giờ em rất hạnh phúc, anh đừng lo nữa nhé!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét